Bắt đầu hành trình của Thiện Nhân
Vào ngày 17/7/2006, sau hơn 2 giờ cấp cứu và phẫu thuật. Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam đã cứu sống một em bé sơ sinh nam khoảng 72 giờ tuổi. Bé trai bị bỏ rơi tại thôn 3, xã Tam Thạnh, huyện Núi Thành – Quảng Nam, với tình trạng mất chân phải và bộ phận sinh dục.
Bé tên là Hồ Thiện Nhân (Phùng Thiện Nhân theo họ của cha nuôi), Cùng với tác giả website: thiennhan.info. Một cái tên 2 số phận, điều đó khiến một tác giả như tôi chợt nghẹn ngào.
Chân phải của bé bị cắt ngắn, nhưng chân còn lại dài 12cm và có khả năng di chuyển tốt. Bác sĩ khuyên rằng bé cần được thay chân giả hàng năm cho đến khi 7 tuổi, sau đó mỗi 2 năm thay một lần cho đến khi 12-13 tuổi, và cuối cùng là mỗi 3 năm một lần cho đến khi 21 tuổi.
Việc vệ sinh cơ quan sinh dục của bé là rất quan trọng từ khi bé còn nhỏ, để tránh tắc nghẽn và nhiễm trùng. Siêu âm bụng dưới và vùng háng được đề xuất để xác định phạm vi cắt cụt. Tái tạo cơ quan sinh dục và tinh hoàn có thể thực hiện khi bé đến tuổi dậy thì. Để điều trị các vấn đề liên quan đến hormone, cần tư vấn từ chuyên gia. Bé cũng cần được kiểm tra sức khỏe sinh dục và tiết niệu định kỳ.
Tình người cao quý trên con đường bất hạnh của Thiện Nhân
Trên diễn đàn, các bà mẹ đã thể hiện lòng nhân ái và chia sẻ thông tin về sức khỏe và chăm sóc cho bé Hồ Thiện Nhân. Các mẹ đã góp sức, tiền bạc, quần áo và thuốc men để giúp Nhân.
Nhờ tình yêu và sự quan tâm của các mẹ. Nhân đã phát triển tốt, thông minh và nhạy cảm với tình hình sức khỏe của mình. Câu chuyện về bé Nhân khiến nhiều người không thể nhịn được nước mắt. Mọi người trong làng đều yêu thương và quan tâm đến Nhân, nhưng vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo, ông bà ngoại và mẹ ruột của Nhân không thể chăm sóc cho tương lai của bé.
Để giúp Nhân có một cuộc sống tốt hơn, nhiều bà mẹ đã quyết định tìm kiếm bố mẹ nuôi cho Thiện Nhân. Tuy nhiên, việc này không dễ dàng và cần sự hỗ trợ từ cộng đồng và các tổ chức từ thiện.
Mai Anh, một người phụ nữ, đã đọc về trường hợp của Nhân và quyết định trở thành mẹ nuôi cho bé. Sau nhiều nỗ lực liên lạc và tìm hiểu, Mai Anh đã quyết định đưa Nhân về làm con của mình để chăm sóc và chữa trị cho bé. Tình thương và lòng nhân ái đã thúc đẩy Mai Anh đưa ra quyết định này mặc cho những khó khăn có thể xảy ra sau này.
Chồng em, sau khi nghe quyết định của em, đã cân nhắc và chấp nhận trách nhiệm lớn hơn (vì hiện tại vợ chồng em đã có 2 con trai) và họ đã quyết định sẽ chăm sóc Nhân. Sau nhiều ngày hoàn tất thủ tục pháp lý, chúng tôi đã đến nhà bà nội của Nhân để đón cháu.
Khi đến nhận cháu, chúng tôi đã đến mảnh vườn nơi cháu bị bỏ rơi. Điều này khiến chúng tôi càng quyết tâm đón cháu. Thật đau lòng anh ạ. Nhà bà nội quá nghèo, cháu sống trong điều kiện khó khăn, lê la khắp nơi với 3 chiếc xô làm giường. Cháu chỉ được ăn những gì có, nhưng chuối và cơm nguội là thức ăn chính. Khi chúng tôi ôm cháu ra khỏi nhà bà nội, cháu liên tục quay lại và khóc…
Hành trình tìm lại cuộc sống tại nhà Mẹ nuôi Mai Anh
Đêm đầu tiên về nhà mới ở Hà Nội, Nhân không dám nằm xuống giường. Cháu ngồi trên giường, mỗi khi cháu cố nằm xuống thì cháu lại giật mình và tỉnh giấc. Dù bố mẹ nuôi cố gắng dỗ dành, cháu vẫn không chịu nằm. Trong tâm trí cháu, vẫn còn lo sợ về điều gì đó không ổn.
Vì vậy, bố mẹ chồng, bố mẹ ruột của Mai Anh yêu thương cháu nhiều hơn, dành cho cháu tình thương đặc biệt. Sau hơn nửa tháng ở gia đình mới, Hồ Thiện Nhân đã cảm thấy yêu thương từ tất cả mọi người.
Khi tôi đến thăm, Nhân đang đứng một chân và sau đó được bố nuôi cho ăn chuối. Tôi muốn xem vết thương cũ của cháu, nhưng Nhân giữ chặt quần và không cho ai xem, cháu khóc lớn.
Mai Anh giải thích: “Cháu không muốn ai nhìn thấy vết thương của mình. Mắt tôi đỏ hoe. Chỉ mới 18 tháng tuổi mà cháu đã phải trải qua nhiều điều đau lòng.”
Một bác sĩ nói với Mai Anh khi biết cô nhận nuôi Hồ Thiện Nhân: “Bạn đã làm một việc cao cả và không có điểm kết thúc.” Mẹ của Mai Anh nhắn tin: “Con đã bước một bước, hãy tiếp tục bước tiếp.”
Vợ chồng Mai Anh đã đưa cháu Nhân đến Bệnh viện Việt – Pháp Hà Nội để tìm lời giải cho vấn đề sức khỏe của cháu. Các bác sĩ đã phải nỗ lực hết mình để điều tra tình trạng của Nhân. Mọi người đều bàng hoàng khi thấy tình hình.
Các bác sĩ đã đề xuất một số phương án: cần phải làm chân giả cho cháu, nhưng do cơ thể Nhân còn đang phát triển nên hàng năm sẽ cần điều chỉnh chân giả mới cho phù hợp; về vấn đề sinh dục, cần phẫu thuật để giúp Nhân đi tiểu dễ dàng, sau này nếu muốn chuyển
THÔNG TIN THAM KHẢO